Làm Gì Cũng Được Miễn Là Có Đam Mê

Làm Gì Cũng Được Miễn Là Có Đam Mê

2016…

– Cậu chọn thi vào trường nào thế?

– Tớ không chọn học Đại Học, tớ sẽ theo nghề bếp.

– Nghề đó cực lắm luôn, vậy ước mơ của cậu là gì?

– Thế nghề nào mà không cực? Thích làm gì thì chọn nghề ấy thôi, ước mơ của tớ là mở một tiệm bánh của riêng mình…

2007…

Chân ướt chân ráo bon chen lên Sài Gòn, lạ lẫm với mọi thứ, tôi luôn nhen nhóm trong mình niềm đam mê mãnh liệt với nghề Bếp… mọi thứ bắt đầu.

2008…

Sau 1 năm mài dũi tại trường nghề với biết bao kiến thức bổ ích không phải ai cũng biết, không phải cứ va chạm là có được, cuối cùng tôi cũng từng bước chập chững vô nghề.

2009…

Công việc khởi đầu là trainee tại một khách sạn có tiếng ngay trung tâm thành phố. Tôi bắt đầu công việc lúc 5h, nhớ mãi những ngày đầu công việc chỉ đơn giản là cắt gọn trái cây, set up bánh… Dần dần, mọi người thấy được niềm đam mê của tôi nên được giao những việc nhẹ kiểu như đánh bông lan, cookie, cream caramel… Đó là niềm hạnh phúc vô bờ khi được làm những mẻ bánh đầu tiên… và mọi thứ dần xuất hiện với những phức tạp trong nghề…

Nhớ những lúc chị đồng nghiệp nhờ chuẩn bị nguyên liệu để làm bánh và công thức sau khi hoàn thành bị giấu nhẻm đi, tôi phải lục thùng rác để tìm và khi những kĩ năng – bí quyết không được truyền đạt, tôi phải lén nhìn và tích cóp mỗi ngày từng chút mới được một công thức hoàn chỉnh…

Nhớ những hôm sếp lớn nghỉ, tôi nịnh nọt mấy anh chị thân thiết tự tay làm bánh và hướng dẫn làm những loại bánh phức tạp, cảm giác đó vui đến nhường nào…

lam gi cung duoc mien la co dam me

Nhớ những ngày lễ – tết, khi mọi người còn đang trong chăn ấm nệm êm thì tôi tắt vội báo thức lúc 4h30 sáng, co ro chạy đến chỗ làm chuẩn bị cho một ngày dài. Khi mọi người ăn mặc đẹp, vui tươi hớn hở đi chơi bên người thân thì tôi lại mệt mỏi, người đầy mùi bơ bột sau một ngày vất vả… chạy ngang, nhìn đó… không hiểu sau nước mắt cứ rơi…

… đó chỉ là những số ít mà tôi từng trải trong nghề…

2017…

– Em thích nghề Bếp à?

– Dạ.

– Nếu vậy em nên suy nghĩ kĩ. Nghề này cực lắm, có thể e sẽ nghĩ nghề nào cũng cực nhưng nghề này cực gấp mấy lần. Cực và tủi nữa, khi người ta làm thì e làm và khi người ta nghỉ em cũng làm, giờ giấc thì không cố định có khi là 4h sáng có lúc là 11h đêm. Chưa kể đồng lương không cao như người ta thường nghĩ. Em còn trẻ có thể bắt đầu lại từ đầu, anh không khuyên em không đi theo nghề Bếp mà là em làm nghề nào cũng được miễn có đam mê, riêng với nghề Bếp thì đam mê phải thật lớn. Như anh đây, trước đây anh đam mê lắm nhưng giờ bớt nhiều rồi. Không phải là không đam mê mà là nó không còn nhiệt huyết như xưa, nếu quay lại 10 năm trước anh vẫn chọn nghề Bếp nhưng nó sẽ là nghề tay trái, như vậy có lẽ tốt hơn…

Vâng, đó chính là những gì tôi nhắn nhủ với thế hệ bếp sau này. Tôi không cổ xúy việc không chọn nghề Bếp mà cái tôi muốn nói đến là Đam mê thôi chưa đủ mà niềm đam mê đó phải đủ lớn để qua năm tháng nó không phai nhòa và làm ta có thêm năng lượng để thành công trên bước đường dài… nếu trở lại 10 năm trước tôi vẫn chọn nghề Đầu bếp bởi vì nó là niềm đam mê của tôi từ nhỏ… chỉ là tôi sẽ chọn thực hiện ước mơ đó theo một cách khác thôi…


 LTS: Chúng tôi xin giới thiệu bài dự thi của tác giả Nguyễn Nhựt Anh Mỹ – Gửi tới cuộc thi viết Ngành Nhà hàng Khách sạn –  Thử thách và Vinh quang do Chefjob.vn tổ chức!

Bài Viết Liên Quan