Tôi tên là Phạm Hoàng Trúc, sinh năm 1984, tôi sinh ra và lớn lên ở Bình Dương, tên Thánh của tôi là Anna và tôi đã lấy cái tên Anna để thuận lợi cho công việc nhà hàng. Tôi sinh ra trong một gia đình lao động nghèo, gia đình tôi thuê phòng trọ ở, ba mẹ tôi ngày đêm lo kiếm tiền, nên mọi việc học hay định hướng gì thì tôi quyết định. Thời 8x của tôi nhút nhát lắm, không xe máy, không điện thoại, internet cũng không có. Và vì gia đình nghèo nên tôi chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ học đại học hay cao đẳng thậm chí là trung cấp cũng không bao giờ mà tôi nóng lòng đi làm để phụ giúp gia đình…
Khi ra trường công việc đầu tiên mà tôi làm đó là nhân viên nhà sách, thời điểm đó lương của tôi là 300.000 VND/tháng. Và tôi làm ở đó được một năm, rồi trong một lần tình cờ tôi đi tập hát ở nhà thờ thì vô tình nghe được một chị trong nhóm hỏi có ai muốn đi làm nhà hàng không? Vì chỗ chị làm đang cần người, thế là tôi hỏi thăm làm công việc gì? Hiển nhiên mức lương cao hơn so với khi làm nhà sách. Thế nên, tôi quyết định nghỉ làm ở nhà sách dù bà chủ nhà sách không cho tôi nghỉ và nói rằng làm ở đó phức tạp lắm, nhưng tôi vẫn giữ quyết định của mình, dù đi làm nhà hàng cách nhà trọ của tôi khoảng 10km và với một đứa không biết chạy xe máy như tôi thì điều đó không hề dễ dàng…
Ngày thứ sáu tôi đi phỏng vấn, thứ 2 đầu tuần tôi bắt đầu công việc với mức lương hơn 500.000/tháng. Khi bước vào tôi choáng ngợp với phong cảnh nơi đây, sao mà nó đẹp vậy nhìn cứ như ở đâu chứ không phải ở Việt Nam. Môi trường làm việc mới thì không thể nào không tránh khởi chuyện “Ma cũ ăn hiếp ma mới” và công việc mỗi ngày của tôi là quét nhà, lau nhà, lau chân bàn, lau hành lang, lau cửa kiếng, lau chén, nĩa, dĩa, muỗng, đữa, bưng bê thức ăn trong suốt 1 tháng thử việc…
Sau 1 tháng đó, tôi không còn lau chân bàn hay lau lang can nữa mà thay vào đó là tổ trưởng kêu tôi setup bàn ăn buffet ( 11am – 14pm). Tôi tự tin rằng mình sẽ làm được vì trong suốt một tháng lau chùi tôi cũng đã quan sát và biết bày bàn ăn buffet hay A La Carte, thậm chí tôi còn có thể nhìn Menu để setup buffet nữa. Và sau đó tôi tập nhận order, Pepsi là lon nước tôi order đầu tiên với người khách Tây, từ đó tôi bắt đầu nhận oder. Điều mà tôi vui đó là tôi được nằm trong danh sách đi setup tiệc ngoài…. tôi vui lắm….
Rồi những ngày năm tháng đó tôi được cử làm tiệc, nhận setup tiệc rất cực vì bạn chẳng có tiền thưởng nào ngoài tiền overtimes mấy ngàn đồng cho 1 giờ nhưng tôi lại rất vui, bởi đó là công việc tôi yêu thích. Không biết tôi yêu cái nghề này từ khi nào, sáng tôi đi làm, tối về… có khi khuya 4h – 5h đã đi làm, tôi làm với niềm say mê dù mệt đó.
Làm công việc nhà hàng rất cực, nhưng chế độ của chúng tôi không được tốt, lương thấp hơn nhiều so với nơi khác, thì chỉ có một bữa cơm trưa, cơm công nghiệp, cơm công nhân… thật sự đối với những người lao động tay chân tay liên tục như chúng tôi là không thấm… Có một lần, có một người khách Đài Loan, ông ta có một chuỗi nhà hàng Chen, ông ta nói tiếng Việt rất giỏi có kêu tôi về làm quản lí cho ông ta, lương khởi điểm 1tr/tháng, sau đó kí hợp đồng sẽ là 1,5tr hoặc 2tr/ tháng, công việc của tôi chỉ là hướng dẫn nhân viên và quản lí, không cần phải bưng bê hay dọn dẹp như ở đây, nghe thì hấp dẫn thiệt nhưng tôi đã từ chối.
Khi đến một nhà hàng sang trọng thì đương nhiên vị khách đó phải có tiền, dù là người Việt hay người nước thì họ phải là những con người thành đạt và trí thức. Không đâu mà không có rủi ro: Việc họ ăn uống rồi quỵt tiền cũng là hiển nhiên, chuyện nhân viên đền bill cũng thường thôi… Mà một lần đền bill thì đứt 1/2 tháng… Nhưng tôi thì may mắn chưa đền cái nào trong suốt 4 năm làm việc.
Bị khách chửi ư? Có đấy.
Tôi đã từng bị một vị khách Member (chơi gôn) có tiếng là “thánh khó chịu, thánh chửi”, chửi tôi vì tô mỳ gối (Ramen Hàn Quốc). Ông ta oder cho một nhân viên trực điện thoại, bé đó nhờ tôi oder dùm, tôi căn dặn nhà bếp là khi nào tôi kêu thì đổ nước sôi vào tôi mỳ, tôi sẽ bưng ra. Vừa thấy là tôi kêu nhà bếp làm ngay, không đầy 5 phút tôi bưng ra thì ông ta quát tôi vì chậm trễ. Tôi có giải thích là vì chú chưa đến nếu đem ra mỳ sẽ nở và nguội chú sẽ ăn không ngon, thế là ông ta chửi lớn hơn, lời lẽ thô tục với lý do tô mỳ nóng ổng không ăn được. Thật là hết sức vô lý nếu mỳ nguội, mỳ nở… liệu rằng tôi có bị chửi không? Nhưng tôi vẫn đứng chịu trận để nghe chửi, vì mình biết ông ta đánh gôn thua độ nên trút giận lên mình… Dù thâm tâm đang rất buồn.
Và còn rất rất nhiều kỉ niệm buồn vui, mà tôi không thể quên. Sau 4 năm làm việc, gia đình tôi có việc nên tôi phải xin nghỉ làm. 3 lần nộp đơn thì 2 lần sếp tôi giấu đơn, đến lần thứ 3 mới giải quyết cho nghỉ. Trong thời gian tôi nghỉ thì có một cuộc điện thoại đó là vị Menber “thánh chửi” điện thoại cho tôi, tôi khác bất ngờ vì tôi chưa bao giờ xin số điện thoại của bất kì khách hàng nào và ngựơc lại… Ông ta gọi điện thoại cho tôi với lời mời là về nhà hàng ông ta làm, ông ta sắp mở thêm nhà hàng, mời tôi về đó làm… nhưng tiếc là tôi không thể đi làm được vì thời điểm đó gia đình tôi có việc…
Bây giờ sau 9 năm nghỉ làm nhưng trong thâm tâm của tôi vẫn nhớ đến công việc nhà hàng, những món ăn, những vị khách nào khó tính, hay khách nào hay ăn món nào tôi cũng không quên. Kể cả khi tôi ngủ tôi vẫn mơ mình đang làm công việc F&B không biết bao nhiêu lần.
Tôi thật sự nhớ công việc nhà hàng, lâu lâu tôi lại lấy những tấm hình, hay tấm bằng khen danh dự “Nhân Viên Suất Sắc Toàn Công Ty” ra để hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp. Bây giờ tôi vẫn muốn làm công việc gì đó liên quan tới F&B như: Setup tiệc (nếu cái gì tôi không biết thì tôi học hởi rất nhanh) hay Phụ bếp hoặc nếu được thử sức trong công việc phụ tổ chức sự kiện thì không còn gì tuyệt vời bằng…
Nếu bạn quen biết tôi thì chắc chắn bạn cũng sẽ được nghe tôi kể về công việc nhà hàng, bởi vì
Tôi ❤ F&B
LTS: Chúng tôi xin giới thiệu bài dự thi của tác giả Phạm Hoàng Trúc – gửi tới cuộc thi viết Ngành Nhà hàng Khách sạn – Thử thách và Vinh quang do Chefjob.vn tổ chức!